Tâm sự
Đêm, không gian vắng lặng. Màn đêm buông xuống mỗi lúc một sâu hơn. Ngoài cửa sổ, bầu trời chỉ lác đác vài ánh sao. Mùa đông đến… kéo theo vài cơn gió se se lạnh.
Tôi ngồi đây, trong căn phòng nhỏ, nghĩ về mười bốn năm qua. Những kỉ niệm xưa xôn xao hiện về. Mới ngày nào tôi còn là cô thiếu nữ hai mươi mốt tuổi đời, rụt rè, nhút nhát ngồi sau xe ba chở đi nhận công tác. Trường xa, đồng nghiệp mới, học trò lạ…tất cả bao ngỡ ngàng. Những tiết dạy đầu tiên vụng về, lúng túng nhưng đấy ắp nhiệt tình, tâm huyết trôi qua. Tôi vững vàng, trưởng thành lên rất nhiều.
Thoắt đó, thời gian như cái chớp mắt. Nửa đời nghề như một giấc chiêm bao. Mái tóc đen đã chớm màu sợi bạc. Tôi nay sắp bước sang năm thứ mười lăm của nghề dạy học. Bao buồn vui, hạnh phúc của nghề “lái đò” tôi đã trải. Bao khó nhọc, vất vả của công việc, cuộc sống tôi đã trải qua. Còn trong tôi nguyên vẹn tình yêu nghề mà tôi hằng mơ ước những ngày thơ.
Nhưng, sau những giờ lên lớp, tôi và bao đồng nghiệp vẫn băn khoăn, trăn trở nhiều. Các em tôi- những đứa học trò nhỏ dại- phải chăng không muốn đến trường, không muốn nhận từ cô thầy “những tinh hoa tri thức của nhân loại”? Những ánh mắt lơ đãng, những trang vở trắng trơn chữ nghĩa, những cái lắc đầu thản nhiên “không thuộc bài”…Các em vẫn cười đùa, vô tư ngày ngày đến lớp, đâu biết rằng lòng thầy cô đầy ắp ưu tư. Mẹ cha mãi bận mưu sinh, cuộc sống đầy ắp cám dỗ, các em dại khờ đâu rõ lối đi. Chỉ có cô thầy, người tận tâm dìu dắt, đưa em vào lối thẳng của cuộc đời.
Tương lai đó: những chân trời chưa biết, những trang vở thơm mùi giấy mới, bao diệu kì của thế giới quanh em. Học, học nhé, những đứa trò nhỏ! Rồi các em sẽ khôn lớn thành Người.
Khuya, côn trùng rả rích. Đồng hồ tích tắc điểm thời gian. Tiếng con thơ trở mình nói mớ. Tôi nhủ thầm: cuộc sống vẫn trôi. Và tôi tin, học trò tôi sẽ hiểu…