TRƯỜNG TÔI
Về trường Phạm Ngọc Thạch,
Mới đó đà chín năm.
Buổi đầu bao bỡ ngỡ,
Buổi đầu bao băn khoăn.
Cây giờ đã lên xanh ,
Nhờ tay ai vun xới,
Bóng mát rợp sân trường,
Che những ngày hạ tới.
Học sinh bao lớp lớp,
Trưởng thành và đi xa,
Bao thầy cô ở lại,
Vẫn miệt mài sớm trưa.
Ngôi trường của tôi ơi,
Đã bao năm gắn bó,
Đã bao người rời xa,
Tình còn lưu luyến mãi,
Trong tâm hồn chúng ta.
Đà Nẵng tháng 10-2011
Lê Thị Xuân Liễu
MÙA THU ĐI QUA
Mùa thu đi qua để lại tiếng trống trường,
Năm học mới , những trang đời lại mở.
Mùa thu đi qua, để lại bao nỗi nhớ,
Thuở học trò cắp sách đến trường yêu.
Mùa thu đi rồi còn lại chút bâng khuâng
Hoa cúc vàng trong mắt ai lấp lánh.
Thu cứ đến, cứ đi không trở lại,
Mà nỗi niềm rạo rực với thời gian.
Hoa sữa nồng nàn theo gió sớm mai sang,
Đưa mùa thu đi vào trong dĩ vãng.
Dòng sông Hàn nước không bao giờ cạn.
Mưa cuối mùa ráng đỏ rực phù sa.
Mùa thu đi rồi còn mãi trong ta,
Tiếng trống khai trường dội vào kí ức.
Bao mùa thu qua vẫn còn thao thức,
Trăn trở hoài bao ý nghĩ đêm đêm.
Những ngôi nhà xinh xắn mọc cao thêm,
Những con đường xanh tươi càng rộng mở,
Đường đến trường lá hoa vui rộn rã,
Và mùa thu sống mãi giữa lòng tôi.
Lê Thị Xuân Liễu